Giữa hai chiều quên nhớ
Vần thơ đầu em viết tặng anh
Là vần thơ em viết về nỗi nhớ
Tình cảm ngược xuôi lời văn dang dở
Chẳng thể nào trọn nghĩa đủ câu
Ngày xưa ấy em nào biết đâu
Là tình yêu bắt đầu từ hai phía
Chỉ mình em thôi cuộc tình thành vô nghĩa
Nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia
Vì sao nào tỏa sáng cuối trời khuya
Như mắt em trong những đêm không ngủ
Chợt thấy mình giống như vần thơ cũ
Cũng chẳng thể nào cùng bước sánh đôi
Bài thơ xưa em đã viết xong rồi
Nhưng không có hình ảnh anh trong đó
Bởi em biết giữa hai chiều quên nhớ
Chẳng thể nào có một lối đi chung
Love
Em chẳng muốn là kẻ đến đầu tiên
Em chỉ muốn mình là người sau cuối
Những mối tình đầu – ít nhiều rắc rồi
Mối tình sau trọn vẹn một lời thề
Em chẳng được anh tiễn mỗi tối về
Vì anh sợ em bị người chê trách
Sao không sợ đường về em giá lạnh
Bàn tay anh quên mất bàn tay em
Em chẳng phải là kẻ đầu tiên
Và không phải là người sau cuói
Khép chặt con tìm để lạnh lùng nói dối
“Em quên rồi…. những lời nói gió bay”
Ừ thì thôi cứ để mặc gió bay
Cho phai hết những gì em tiếc nuối
Sao em không phải là người sau cuối
Và sao anh vội nói lời chia tay
St: PL312